Giải trí
Thể thao hay thể giao !

Mình ngày càng trẻ ra. Ai cũng khen thế. Nhưng vợ lại chê iếu đi. Các người tình thì lắc đầu, thè lưỡi mặc dù mình chăm bẵm, gạ gẫm rất khốc liệt. Có lẽ mình trẻ không đều mất rồi. Buồn cực!

 


Con người, ai cũng có định mức khuây khỏa. Đại khái như định mức sinh học vậy, tỉ như máu có từ 4 đến 6 lít, tinh binh 5 lít, mãn kinh sớm độ 45, muộn thì 60 chả hạn. Hết là thôi, là chết. Mình năm nay mới ba nhăm, chưa thể nói là già được, hay nói chính xác ra định mức khuây khỏa hẵng còn nhiều, ít nhất còn một phần ba, thậm chí gấp đôi nếu được chăm sóc tốt. Nhưng sao vợ lại chê iếu đi và các người tình thì buồn nản? Hây da!

 

Bạn bè khuyên nên chơi một môn thể dục nào đó. Uýnh gôn thì tốn tiền, mất công, ten lít thì bụng to, chân bé, mắt mờ, loằng ngoằng cứ như đười ươi sở thú. Bóng đá ư, chạy 5 phút đảm bảo chết không kịp ngáp. Cầu lông? Môn nhà quê, tổ mỏi vai, to tay. Hay tập tạ? Cơ nhão, xương giòn, bụng xệ rồi, tạ nó đè bẹp ruột. Vợ mình bảo mua cái máy chạy bỏ chân cầu thang, sáng cắm điện cong đít hít ít vòng. Mình thấy không hợp lý bởi nhà chật mà cũng đắt tiền. Mình quyết định chơi môn thể dục cơ bản là...đi bộ. Vửa không tốn kém mà lại khuây khỏa, hợp với tạng mình.

Mình sắm đôi giày đế mềm, vài cái quần đùi nhẹ nhàng, mong mỏng, thêm cả cái khăn mặt cô tông để lau mồ hôi, hết đâu năm trăm bạc. Thế là mình đi bộ thể dục. Buổi sáng đầu tiên mắt dắm mắt mở mình giẫm đôi giày mới vào bãi cứt chó sớm. Tức mãi nên quay về, đổi sang buổi chiều tối. Buổi đầu tiên mình chỉ đi loanh quanh chỗ nhà văn hóa phường, thế cho gần, mệt còn về cho nhanh, chứ mới tập tành le ve công viên cách đó vài trăm mét, lúc mệt lại bắt xe ôm hay taxi về thì nguy.

 

Sau buổi đầu, chân mình đau mỏi, háng hạch nổi...như u. Khổ thân vợ, sáng ra đi làm muộn vì phải thoa dầu bóp chân, lấy cao dán háng cho mình. Tinh thần thể thao của mình xìu nhanh lắm, nhưng nhờ sự động viên giúp đỡ kịp thời của vợ nên mình quyết tâm và hứa với lòng là không phụ. Buổi thứ hai mình cũng chỉ loanh quanh chỗ nhà văn hóa phường. Tối về chân cẳng thấy ổn ra trò, chả thấy đau mỏi như hôm đầu, chỉ râm ran. Buổi thứ ba, mình quyết tâm đi bộ ở công viên cách nhà vài ba trăm mét. Nghe đâu ở đó nhiều cây cối, ao hồ, lại đông đúc mới cả có gái xinh. Vì là môn thể dục cơ bản nên đông cũng là sự thường. Đông vui thì mới phấn khởi được, phỏng các bạn?

 

Quả là đông thật. Đủ mọi thành phần, từ bô lão đến ấu nhi. Họ chơi nhiều môn chứ chả riêng môn đi bộ. Nhiều trò rất quái quỷ, bé đến nhớn mình chưa thấy bao giờ. Cũng không băn khoăn lắm bởi mình biết chó gì về thể dục, nên sự mới, sự lạ cũng là bình thường và cũng không biết tả sự quái quỷ đó thế nào cho đúng. Đã bảo rồi, mình biết chó gì đâu!!! Mình hòa vào đám đông, đi thủng thẳng, nhọ mặt người mới về.

 

Vợ mình khen mình như đảng ca ngợi Bác. Sướng lắm, cơ thể, tâm thần cứ lâng lâng. Mình tích cự ghi nhận sự ngợi khen đó. Mới đi có ba buổi chiều mà thấy người thư thái hẳn, cơm ngon miệng hơn, mồ hôi không còn vã ra như tắm bất luận khi nằm điều hòa hay ngồi quạt máy. Và cái quan trọng hơn, là mình ngoan ra, không còn tụ tập rượu bia, hát hò, la cà chuyện vã. Bạn bè có gọi, mình bảo đang thể dục nên chúng nó cũng không nài, lại còn khen và khuyên cố gắng. Thật là bách lợi, đại tiện. Duy nhất một điều mình cứ ước ao, giá như công sản sinh ra của hàng nghìn người tập thể dục ở công viên kia được ai đó, bằng phát kiến khoa học hay phát minh ra máy móc tận thu được để làm ra điện năng hay thông bể phốt được thì hay biết mấy. Thật là phí của!

 

Rồi mình quen một bạn, là gái, đương nhiên rồi. Khi mình mới bắt đầu tập ở công viên đã thấy bạn í rồi. Tiếng là thể dục đi bộ kiện toàn cơ thể nhưng mình cũng cố gắng và tranh thủ nâng thị lực cho mắt luôn nên gái mình soi kỹ lắm, nhất là gái đẹp. Gái đã đẹp rồi thì cái gì chả đẹp, phỏng ạ. Từ mông đến cả cái móng tay. Không như gái xấu, chỉ to não thôi chứ còn, hehe chả dám chê nữa, sợ các bạn ấy thù. Gái kia làm cho Tây, ba mươi chẵn, xinh tĩ tã. Đừng bắt mình kể sao quen, các bạn chỉ nên biết mình quen gái toàn trong hoàn cảnh ất ơ, bù bựa, tỉ như vô tình ngáng chân khi gái đi ngang hay úp mặt thò chim đái bờ tường công viên trong tầm di chuyển của gái. Đại khái thế.

 

Bọn mình mới quen nhưng hợp nhau cực, nhất là những chuyện đời. Đi bộ sánh đôi hàng chiều thể dục vẫn không hết chuyện nên lắm bữa phải kéo ra cả quán nước và cả quán bia buôn tiếp, muộn mới về. Hơn một tháng sau, mình còn kéo được gái vào khách sạn, buôn chuối và mực tươi đến quá nửa khuya. Vợ mình sinh nghi dữ dội. Mình thì dối quanh, rằng thì là mà, thể dục có bạn, anh em hợp tính tình uống dăm cốc bia, đôi câu chuyện nhạt để hiểu nhau hơn và quan trọng là nâng cao tinh thần thể dục.

 

Hôm nay, khi đang ngồi chép những dòng này, vợ mình điện thoại nghiêm cấm mình đi bộ tập thể dục. Mình nghĩ chỉ là đoán già đoán non, cấm đoán vu vơ thôi nên mắng vợ té tát. Nhưng vợ mình dứt khoát lắm, nàng bảo thể dục gì mấy tháng giời, càng đi càng iếu...như sên. Có lẽ mình cũng nên nghỉ ít hôm lấy sức. Khỏe để vợ vui cũng là trách nhiệm, bổn mạng và sứ mệnh của thằng đàn ông ở đời. Ổn thỏa, mình sẽ lại đi bộ thể dục tiếp. Mình iêu thể dục, thích thể thao. Tinh thần đi bộ muôn năm. Thể dục, thể thao bất diệt.

 

Anh sẽ ở nhà, vợ iêu. Nghỉ ít ngày ái tình đi bộ nhé. Nếu tối nay không thấy anh ngoài công viên, xin đừng nhắn tin hay gọi làm phiền. Trưa mai anh sẽ hẹn em ăn trưa rồi tranh thủ thể dục giữa giờ nơi chốn cũ.  Anh không muốn thể thao biến thành trò đấu trí cờ người.